Tấm lòng giữa đời thường của tài xế xe container

Trong nhịp sống đô thị ngày càng hối hả, hình ảnh những cụ già bán vé số, em nhỏ rong ruổi mưu sinh trên vỉa hè dường như ngày một quen thuộc. Giữa dòng người vội vã, họ tồn tại như những mảnh ghép lặng lẽ, thường bị bỏ qua trong ánh nhìn của số đông.

Không phải ai cũng có thời gian hay điều kiện để dừng lại giúp đỡ. Nhưng cũng không ít người chọn cách quan tâm bằng những hành động nhỏ, một phần ăn, một cái áo mưa, hay vài chục nghìn đồng được trao đi không mong hồi đáp. Sự tử tế ấy, dù thầm lặng, vẫn luôn âm ỉ tồn tại như một thứ ánh sáng giữa đời thường.

Anh Vũ Thế Mạnh, một tài xế container đang sinh sống và làm việc tại miền Đông Nam Bộ, là một trong những người như thế. Không phải người nổi tiếng, cũng không đứng trên bục cao nào để hô hào điều tốt đẹp. Anh giúp người nghèo bằng những gì mình có, theo cách giản dị nhất: trích một phần thu nhập từ nghề lái xe, mua cơm, nước, hoặc đưa tiền mặt cho những người yếu thế mà anh gặp trên đường.

Không ít lần, anh Mạnh âm thầm để lại phong bì nhỏ cho cụ ông, cụ bà bán vé số bên quốc lộ.

Mạnh chia sẻ, trong một lần chờ xếp hàng tại cảng, anh bắt gặp cụ bà bán vé số đang lom khom nhặt lại những tờ còn sót trên lề đường, tay run run vì mưa tạt vào mặt. Anh xuống xe, chạy lại che ô rồi dúi vào tay bà ít tiền. “Không nhiều, nhưng cụ nắm chặt rồi cảm ơn hoài. Lúc đó tôi thấy mình còn may mắn hơn rất nhiều người”, anh Mạnh kể.

Hành động đó không phải là lần duy nhất. Trong các đoạn video ngắn được Mạnh chia sẻ lên mạng xã hội, không ít lần người xem thấy anh dừng xe giữa trưa nắng để mua giúp bé gái bán hành rong một chai nước, hay âm thầm để lại phong bì nhỏ cho cụ ông đạp xe bán vé số bên quốc lộ. Không ồn ào, không giàn dựng. Những đoạn video thường chỉ kéo dài chưa đến một phút, nhưng chạm đến cảm xúc của nhiều người vì sự chân thật và đầy tình người.

Cuộc sống của anh gắn liền với cabin xe, những chuyến hàng dài hàng trăm cây số, và các bữa cơm bụi bên lề đường. “Mình từng trải qua khổ cực nên khi gặp người khó hơn, tự nhiên thấy xót”, anh Mạnh nói.

Mạnh thường xuyên trích một phần thu nhập từ nghề lái xe để mua cơm, nước cho người lao động nghèo ven đường.

Nhiều người biết đến Mạnh qua biệt danh “Út Ròm”. Dù có ngoại hình khác biệt, tóc dài, phong cách ăn mặc mang nét hoài cổ,  nhưng điều khiến khán giả ở lại theo dõi không phải là vẻ ngoài, mà chính là tấm lòng phía sau từng hành động.

“Người ta thương là thương cách sống, chứ không phải mái tóc hay cái áo mình mặc”, Mạnh nói.

Anh không đặt mục tiêu “làm từ thiện” hay kêu gọi giúp đỡ ai. “Có lúc chỉ còn 200 nghìn trong túi, nhưng gặp cụ bán vé số già quá, tôi vẫn chia ra một ít. Nghĩ đơn giản: hôm nay mình chia sẻ được, thì ngày mai người khác cũng sẽ giúp mình nếu cần”, anh Mạnh chia sẻ.

Câu chuyện của Mạnh không mới, cũng không mang tính phi thường. Nhưng trong thời buổi mà sự vô cảm đôi khi trở thành phản xạ, việc một người lao động bình thường chọn sống hào sảng, trọn tình với người xa lạ lại khiến nhiều người thấy ấm lòng.